7 năm không oán không hối

7 năm không oán không hối Phạm kiều Trang Đoạn 40 Sau khi ngắt điện thoại với Kiến Thành, ngón tay An Nhã chần chừ rất lâu mới bấm nút kết nối với cuộc gọi của Đăng. "Alo" Sáu năm, 2190 ngày đêm, oán hận cùng không cam lòng tích tụ trong đáy lòng đã đạt tới giới hạn cuối cùng từ lâu, một khi tìm được lỗ hổng sẽ trút ra, ăn mòn bản ngã, cũng ăn mòn từng đối tượng cô ta oán hận. Bắc phái Lá số tử vi ÂM NỮ sinh năm ẤT MÃO (ĐẠI KHÊ THỦY) giờ THÌN ngày 4 tháng 10 Âm Lịch. Cung Mệnh Vô Chính Diệu an tại Mùi. Cung Thân an tại Mão có sao THIÊN TƯỚNG đơn thủ. Đọc Truyện Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL] Tác giả: Phạm Kiều Trang Thể loại: NGÔN TÌNH, , Bảy Năm Không Oán Không Hối Trailer: Chủ tịch thành phố A có duy nhất một cô con gái tên là An Nhã. Lưu manh đẹp trai nhất thành phố A tên là Dương Kiến Thành. Lần đầu tiên gặp […] Bảy Năm Không Oán Không Hối: Tác giả: Phạm Kiều Trang - HoBexinhdep Bộ sách: Thể loại: Hiện đại Tình trạng: Hoàn Thành: Định dạng: eBook mobi pdf epub azw3: Lượt xem: 2726: Từ khóa Chỉ tiếc, lưu manh chơi bời không những không xong, sau này còn dứt tình không được, kết quả là hai người lưu luyến suốt bảy năm, một người đã chờ đợi một người suốt bảy năm không oán không hối. Hóa ra, cảm giác yêu thương một người cũng như dùng bút vẽ lên htenchakfody1976. Chủ tịch thành phố A có duy nhất một cô con gái tên là An Nhã. Lưu manh đẹp trai nhất thành phố A tên là Dương Kiến Thành. Lần đầu tiên gặp nhau, cái tên đại ca của đám xã hội đen kia đã thề sống thề chết với lũ đàn em rằng bằng giá nào cũng phải cưa đổ được cô gái có dáng vẻ mềm mại như nước đang ngồi ở bàn cafe phía đối diện, nhất định đem cô ta trở thành người đàn bà của mình. Chỉ tiếc, lưu manh chơi bời không những không xong, sau này còn dứt tình không được, kết quả là hai người lưu luyến suốt bảy năm, một người đã chờ đợi một người suốt bảy năm không oán không hối. Hóa ra, cảm giác yêu thương một người cũng như dùng bút vẽ lên một tờ giấy trắng, bất kể là vẽ cảnh hoa nở tươi đẹp hay lá vàng rơi điêu tàn, tất cả đều là những cảnh tượng đã hằn sâu trong tim, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt. *** Tiệm cafe Gió Đông! Hiện tại đang là quá giữa trưa, thời điểm này tiệm Cafe lớn nhất tại trung tâm thành phố A cực kỳ đông khách. Nhân viên lẫn ông chủ tất bật đi đi lại lại, tiếng người cười cười nói nói, tiếng gõ bàn phím mấy tính, tiếng tách sứ đặt xuống bàn kính... tất cả hình thành nên một chuỗi âm thanh hỗn tạp đặc trưng của tiệm cafe, ồn ào đến mức muốn đau đầu. Giữa lúc cao điểm như vậy, bỗng dưng cả không gian đông đúc đột nhiên trở nên im bặt. Một người đàn ông từ đầu đến chân mặc đồ đen, khắp người tỏa ra một luồng hàn khí vô cùng kinh khủng dẫn theo sau bốn năm tên đàn em nữa mở cửa bước vào. Ông chủ tiệm thấy vậy đành vội vội vàng vàng bỏ khay cafe trên tay xuống bàn, nhanh chóng chạy lại, cúi đầu cẩn thận chào "Anh Thành" An Nhã lúc này đang ngồi quay lưng về phía cửa, tầm mắt cũng chuyên tâm nhìn xuống cuốn menu trước măt, vốn dĩ không thèm để ý đến nhân vật được gọi là "anh Thành" đang khiến mấy người bạn của cô đang nhìn đến không buồn chớp mắt kia, chỉ có lỗ tai vô tình nghe lọt mấy chữ "Anh Thành mới đến ạ...". Ông chủ nhìn thấy người đàn ông đó, liền toát mồ hôi hột "Em...em mới nộp thuế...cách đây hai hôm" An Nhã thở dài, trong lòng thầm nhủ Thì ra là xã hội đen, ỷ thế đông ức hiếp người khác. Chẳng trách lúc anh ta bước vào đây, tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng như vậy. "Đại ca hôm nay không đến đây thu thuế, đến uống cafe thôi, căng thẳng gì chứ?". Một giọng nói khác vang lên, chỉ cần nghe qua cũng biết đó là giọng của một tên đàn em của người được gọi là "anh Thành" kia. "Vâng...vâng...uống cafe...mời anh Thành vào ngồi" Nửa phút sau, phía bên cạnh An Nhã truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe "Ngồi ở đây đi". Lần này, An Nhã kìm không được, liền vô thức quay sang nhìn mấy người vừa ngồi vào bàn cafe bên cạnh, ở giữa bốn năm người nhuộm tóc tai xanh đỏ, săm trổ đầy mình ... có một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi đen, quần tây đen, tóc cũng màu đen. Nếu không phải từ đầu đến chân anh ta toát ra một vẻ lạnh lùng riêng biệt của giới xã hội ngầm, chắc chắn không bao giờ cô tin, lưu manh lại có người đẹp trai đến thế. Đẹp trai cực phẩm!!! "Đại ca, anh uống gì?". Khi nghe một tên ngồi bên cạnh gọi anh ta là đại ca, An Nhã lại càng cảm thấy kinh ngạc. Khuôn mặt đó cùng lắm chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi là cùng, vậy mà cái tên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy già hơn kia lại gọi hắn là đại ca. Anh ta im lặng chăm chú nhìn cuốn Menu trên tay một lúc lâu, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt sáng ngời như sao, một lát sau mới chậm rãi trả lời "Cafe đen đi" Ông chủ nãy giờ đứng bên cạnh gật đầu lia lịa "Vâng...vâng, một cafe đen loại cao cấp". "Nhã, cái anh ngồi bên bàn kia đẹp trai thật đấy". Nghe bạn ngồi bên cạnh nói vậy, cô lập tức thu lại tầm mắt, tiếp tục cúi xuống nghiên cứu cuốn menu, hơi bối rối trả lời "Mình không thấy đẹp trai". Ở bàn bên kia, sau khi mấy tách cafe đặc biệt nhanh chóng được bê ra, mấy tên lưu manh dường như không quen với việc ngồi thưởng thức người đi đường qua ô cửa kính như những người lịch sự, cho nên đành kiếm chuyện cho bớt nhàm chán "Đại ca, gần đây hộp đêm New Way mới tuyển thêm được mấy em, trông cũng được lắm" Thành vẫn chăm chú xem gì đó trên điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững nói "Thì sao?" "Hay là đêm nay ta đến đó đi" Mời các bạn đón đọc Bảy Năm Không Oán Không Hối của tác giả Phạm Kiều Trang. Thành Viễn cúi đầu hôn từng tấc da thịt mát lạnh trên người An Nhã, hôn đến mức chẳng mấy chốc cổ cô đã chi chít những vết hôn xanh đỏ của anh, mà lúc này An Nhã cũng chẳng còn đầu óc đâu mà quan tâm đến những chuyện như vậy, linh hồn cô đã thật sự đặt cả vào tay anh, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn thâm tình như biển của người đàn ông bên cạnh."Nhã"Lúc này, giọng nói của anh đã trở nên khàn khàn. An Nhã chậm chạp mở mắt, khẽ nói "Vâng""Anh ăn chay bảy năm rồi. Hôm nay có thể phá giới ăn mặn một lần được không?"Cô nhìn anh bĩu môi "Một lần? Tổng giám đốc, hóa ra anh không uống Roket thật đấy à?"Nghe xong câu này, Thành Viễn liền bật cười "Vậy đêm nay tất cả nghe theo em"Nói rồi, anh ôm cô đứng dậy bước vào trong phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng đặt vào bồn massager cao cấp. Thành Viễn chậm rãi đưa tay cởi mấy cúc áo sơ mi trên người mình, từng lớp da thịt màu đồng rắn rỏi cùng cơ bắp cường tráng dần dần hiện ra trước mặt An Nhã. Mà cảnh này thì quyến rũ khỏi phải nói, đàn ông không những có thân hình đẹp mà khuôn mặt cũng đẹp cực phẩm như vậy, thực khiến phụ nữ có thể phát điên. Cô luống cuống đỏ mặt quay đi, lí nhí nói "Anh cởi đồ làm gì vậy?""Không phải nói hôm nay có thể phá giới sao?"Nước trong bồn hiện tại đã dâng đến gần xương quai xanh của An Nhã, Thành Viễn nhìn thấy gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt liền trở nên sâu thẳm vô tận. Ánh mắt này nếu đem so với nhiệt độ của nước bây giờ, có lẽ còn nóng hơn, mê hoặc chậm rãi bước vào, làm một ít bọt trong bồn sóng sánh tràn ra ngoài. Thành Viễn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh An Nhã, nói thêm "Lát nữa em kiểm tra sẽ biết mà""Này Dương Kiến Thành""Ừ""Từ bao giờ anh lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?""Chuyện này để lúc khác nói đi. Em có thể hỏi câu nào liên quan hơn chút được không?""Không thể""Tại sao?"An Nhã nghiến răng nghiến lợi hét lên "Vì tay anh đang để ở chỗ không nên để đấy. Buông ra"Tuy nhiên, người nào đó không những không buông ra mà còn giơ tay còn lại kéo cô sát lại gần mình, sau đó cúi đầu phủ xuống cánh môi xinh đẹp của An trong bồn tắm rất ấm, cũng ấm tựa như bờ môi người đàn ông cô yêu, ngay cả cách hôn của anh cũng không hề thay đổi so với bảy năm về trước, vẫn dịu dàng và nhẫn nại khiến người ta thực muốn buông bỏ mọi phiền muộn đau thương mà cam tâm tình nguyện cùng anh trầm luân, cùng anh hòa nhập thành một Nhã run rẩy đặt bàn tay lên lên nơi trái tim của anh, cảm nhận được từng nhịp đập dưới lồng ngực quen thuộc, cảm nhận được sự tồn tại chân thực của người đàn ông mình yêu, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng trân đã khắc khoải chờ đợi bảy năm, trong vòng hơn hai nghìn năm trăm ngày ấy, đêm nào cô cũng nhớ anh, ngày nào cũng không thôi hy vọng có thể được gặp lại nhau lần nữa. Đi đến cuối cùng, rút cục, người đàn ông ấy cũng đã quay trở lại rồi, thực sự quay trở lại rồi!!!Chiếc váy bằng vải voan mềm mại trượt khỏi người An Nhã, sau đó nổi bồng bềnh trên mặt nước, những ngón tay Thành Viễn không còn vướng víu liền thoải mái chu du dọc thân thể cô, mỗi nơi tay anh chạm qua, từng sợi dây thần kinh nơi đó đều trở nên căng cứng, khiến An Nhã không kìm được khẽ run rẩy trong lòng yếu ớt mở mắt, cố gắng nhìn thật rõ gương mặt quyến rũ đến chết người của anh. Tự hỏi chính mình "Người này là người cô luôn không quản hiểm nguy bảo vệ cô đó sao? Là người luôn âm thầm lặng lẽ che chở cho cô đó sao? Là người đàn ông tràn đầy khí phách khiến cô không có cách nào từ bỏ được đó sao?"Giữa ngổn ngang mâu thuẫn, giữa bể tình hỗn loạn, trái tim co rút, cô điên cuồng hôn hôn kích động cuồng nhiệt, thế giới xung quanh tựa như quay cuồng. An Nhã hoàn toàn quên đi tất cả yêu, hận, tình, thù, toàn bộ cơ thể dựa sát vào anh, từng đường cong tuyệt đẹp áp chặt vào những đường cong anh tuấn của người đàn ông cô Viễn than nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó ôm eo cô bế lên người mình, bọt nước lại sóng sánh trong bồn tắm chảy tràn ra bên ngoài, mà lúc này, sóng ở bụng dưới của An Nhã lan truyền lên đại não lại càng thêm cuồn cuộn, thổi bùng lên những khát khao mãnh liệt trong lòng cô. An Nhã cắn răng ấn hông ngồi xuống, cảm nhận được rõ ràng sự mạnh mẽ của người đàn ông kia trong cơ thể cô, khóe miệng không kìm được, khẽ bật ra những tiếng rên rỉ say lòng người."Nhã". Ánh mắt Thành Viễn đột nhiên tối lại, cổ họng khàn đặc gọi tên cô "Có đau không?"Cô chỉ lên tim mình, run rẩy trả lời "Đau ở đây này. Thành, em cứ tưởng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa"Anh cầm lấy ngón tay An Nhã đưa lên miệng khẽ hôn "Khi nào chúng ta còn chưa kết hôn, anh nhất định không chết"Cô khẽ mỉm cười "Ai thèm cưới anh"Thành Viễn cũng cười cười, giơ tay siết chặt cô vào trong lòng, lát sau khi cơ thể An Nhã đã bắt đầu quen với sự xâm nhập của anh mới chậm rãi cử thời khắc này, cô đã thực sự hồn bay phách lạc trong sự thâm tình của anh, cảm nhận được rõ ràng da thịt chạm da thịt, hai trái tim giao hòa, cơ thể cọ xát. Trong đầu An Nhã bỗng nhiên lại xuất hiện một câu hỏi cô và Kiến Thành đi đến đâu mới là tận cùng? Đã yêu nhau đến sâu đậm, chia xa suốt bảy năm vẫn còn yêu, đến bây giờ có thể gặp lại, bên đời anh lại xuất hiện thêm một Lý Thiên Kim, thực ra, bọn họ phải đi đến đâu mới là tận cùng? Phải trải qua bao lâu nữa mới có thể cùng nhau kết hôn, cùng nhau nắm tay sống đến bạc mái đầu?"Anh đã đợi lâu lắm rồi".Rõ ràng anh đã nhận ra cô ngay từ ngày đầu gặp gỡ, suốt hơn một tháng nay hai người lại ở chung một nhà, ngủ chung một giường. Nghe anh nói câu này, An Nhã có thể cảm thấy được bao nhiêu kiềm chế, bao nhiêu nhẫn nhịn trong đó. Nằm bên cạnh người phụ nữ của mình mà phải chịu đựng sự dày vò như thế, đối với đàn ông, chính là một sự tra tấn vô cùng dã năm trước, anh dù có thể chiếm đoạt nhưng chưa từng cưỡng ép cô, bảy năm sau anh vẫn như vậy, lòng kiên nhẫn của anh quả thực quá phi nhìn anh sâu nặng, đặt tay mình vào bàn tay anh, cảm nhận được mười ngón tay đan chặt vào nhau, hoàn toàn quên đi sự đau đớn "Em cũng đợi anh đã bảy năm rồi"Nét cười dập dờn trên khuôn mặt của hai yêu sâu thẳm trong tim xuôi theo dòng nước bồng bềnh, tựa như mặt biển năm ấy, tuy đã không còn cỏ hoa, cũng không còn sao sáng như lúc ở đảo hoang năm xưa, thế nhưng sau bảy năm vẫn còn hai trái tim hướng về nhau không oán không hối. Tình chính là như thế, có một loại tình cảm gọi là cố chấp, kiên trì đến nỗi trải qua bao thăng trầm bể dâu cũng không chịu từ bỏ, không chịu quay đầu. Tình yêu của Dương Kiến Thành và Kiều An Nhã thực khiến người ta phải ghi lòng tạc dạ, khắc cốt ghi tâm.***Sáng hôm sau, An Nhã thức dậy trong lòng người đàn ông mình yêu, xương cốt sau một đêm hoạt động kịch liệt đã rệu rã gần như vỡ vụn. Cô chậm chạp mở mắt, ánh bình minh bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ lớn trong phòng, chiếu lên mái tóc ngắn của Dương Kiến Thành, soi rõ từng đường nét tuấn mỹ quen thuộc trên gương mặt Nhã giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào đầu mày đang nhíu lại của Thành Viễn, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên, nở ra một nụ cười vô cùng thỏa mãn. Đã rất lâu rồi cô mới lại có cảm giác thế này, cảm giác mỗi sớm mai thức dậy còn có người đàn ông này ở bên mình, niềm hạnh phúc len lỏi tận vào từng khoang tim."Hôm qua anh đã rất nỗ lực lao động rồi. Sáng nay có phải nên thưởng thêm cho anh không?"Thành Viễn lười biếng không thèm mở mắt, chỉ có bờ môi mấp máy nói mấy từ này. An Nhã nhìn điệu bộ của anh như vậy, trong lòng thực muốn cắn cho anh một cái"Tổng giám đốc à. Đã bảy giờ rồi, anh không định đi làm sao?""Không đi làm. Anh chưa ăn no, chưa có sức làm việc""Vậy em dậy làm bữa sáng cho anh nhé""Không". Anh cọ đầu vào vai cô "Không ăn sáng, ăn em""Vô sỉ""Từ hôm qua đến giờ em nói anh vô sỉ ba lần rồi đấy"Nhắc đến khoảng thời gian từ đêm qua đến sáng nay, An Nhã lập tức lồm cồm ngồi dậy, hét ầm lên "Một đêm hôm qua anh ăn em bốn lần rồi còn chưa đủ no sao? Dương Kiến Thành, anh thực ra đã sớm chuẩn bị thuốc bổ có đúng không?""Anh chỉ muốn bù lại thời gian phải làm hòa thượng thôi"Hai người vừa nói đến đây thì bên ngoài truyền đến những tiếng cười rất nhỏ. An Nhã đang hăng máu định cãi tới cùng mới thôi, sau khi nghe thấy mấy âm thanh này lập tức khựng lại, vội vàng ngoảnh đầu sang nhìn Thành Viễn "Có người"Dương Thành Viễn bất chợt nhíu mày, anh tiện tay cầm một chiếc gối ném về phía cửa phòng, gầm lên "Mẹ kiếp. Lăn bao xa được thì lăn ngay lập tức"Lúc này, giọng nói của người bên ngoài mới truyền vào bên trong khiến An Nhã nghe được rõ ràng "Đại ca, tại mới sáng sớm hai người đã làm ồn ào quá đấy chứ"A Mạc cũng nhanh miệng chen vào "Cả đêm qua cũng ồn ào nữa"Lúc này, mặt mày An Nhã đã đỏ như cà chua chín, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Thành Viễn như muốn ăn tươi nuốt sống "Anh muốn chết sao?"Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của cô như vậy, Thành Viễn vội vội vàng vàng bật dậy, lấy quần áo mặc vào người "Quên mất, bảy giờ rồi. Anh phải đến công ty đây. Em ở nhà với bọn A Mạc nhé""Anh đứng lại đó cho em".An Nhã vơ bừa chiếc gối còn lại, ném về phía Dương Thành Viễn. Sau khi ném xong mới chợt nhớ ra một chuyện "Khoan đã, anh nói Dương, A Mạc?"Anh đứng trong phòng tắm, miệng ngậm một chiếc bàn chải, ậm ừ "Còn nhiều người quen nữa, em cứ từ từ chào hỏi".Lời vừa nói xong, bên ngoài cửa phòng lại truyền vào giọng nói ồm ồm đặc trưng của Lôi "Chị dâu, còn có cả tôi nữa"Lúc này An Nhã đã xấu hổ đến mức chỉ muốn mặt đất nứt ra ngay một kẽ mà chui xuống, cả đêm qua hai người hoạt động kịch liệt, cô vốn tưởng trong biệt thự không còn người nào khác cho nên mới thoải mái như vậy... Không ngờ ở đây không những có một đống người, mà còn nghe được toàn bộ những âm thanh "nhạy cảm" Nhã vơ váy áo chỉnh tề, mặc vào người, sau đó hung hăng đá văng cửa phòng tắm, gào lên"Dương Kiến Thành!!!"- -Thính đoạn 26 "Anh muốn sống cuộc đời như vậy, không chối bỏ quá khứ, hiện tại và tương lai đều là người đàn ông của em. Trước sau như một"- Dương Kiến Thành - Tóm tắt truyệnThể loại truyện Hành động, phiêu lưu, kịch tính, HE, hư cấuChủ tịch thành phố A có duy nhất một cô con gái tên là An manh đẹp trai nhất thành phố A tên là Dương Kiến đầu tiên gặp nhau, cái tên đại ca của đám xã hội đen kia đã thề sống thề chết với lũ đàn em rằng bằng giá nào cũng phải cưa đổ được cô gái có dáng vẻ mềm mại như nước đang ngồi ở bàn cafe phía đối diện, nhất định đem cô ta trở thành người đàn bà của tiếc, lưu manh chơi bời không những không xong, sau này còn dứt tình không được, kết quả là hai người lưu luyến suốt bảy năm, một người đã chờ đợi một người suốt bảy năm không oán không ra, cảm giác yêu thương một người cũng như dùng bút vẽ lên một tờ giấy trắng, bất kể là vẽ cảnh hoa nở tươi đẹp hay lá vàng rơi điêu tàn, tất cả đều là những cảnh tượng đã hằn sâu trong tim, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt...!!!!! Chủ tịch thành phố A có duy nhất một cô con gái tên là An manh đẹp trai nhất thành phố A tên là Dương Kiến đầu tiên gặp nhau, cái tên đại ca của đám xã hội đen kia đã thề sống thề chết với lũ đàn em rằng bằng giá nào cũng phải cưa đổ được cô gái có dáng vẻ mềm mại như nước đang ngồi ở bàn cafe phía đối diện, nhất định đem cô ta trở thành người đàn bà của tiếc, lưu manh chơi bời không những không xong, sau này còn dứt tình không được, kết quả là hai người lưu luyến suốt bảy năm, một người đã chờ đợi một người suốt bảy năm không oán không ra, cảm giác yêu thương một người cũng như dùng bút vẽ lên một tờ giấy trắng, bất kể là vẽ cảnh hoa nở tươi đẹp hay lá vàng rơi điêu tàn, tất cả đều là những cảnh tượng đã hằn sâu trong tim, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt.***Tiệm cafe Gió Đông!Hiện tại đang là quá giữa trưa, thời điểm này tiệm Cafe lớn nhất tại trung tâm thành phố A cực kỳ đông viên lẫn ông chủ tất bật đi đi lại lại, tiếng người cười cười nói nói, tiếng gõ bàn phím mấy tính, tiếng tách sứ đặt xuống bàn kính... tất cả hình thành nên một chuỗi âm thanh hỗn tạp đặc trưng của tiệm cafe, ồn ào đến mức muốn đau lúc cao điểm như vậy, bỗng dưng cả không gian đông đúc đột nhiên trở nên im người đàn ông từ đầu đến chân mặc đồ đen, khắp người tỏa ra một luồng hàn khí vô cùng kinh khủng dẫn theo sau bốn năm tên đàn em nữa mở cửa bước vào. Ông chủ tiệm thấy vậy đành vội vội vàng vàng bỏ khay cafe trên tay xuống bàn, nhanh chóng chạy lại, cúi đầu cẩn thận chào"Anh Thành"An Nhã lúc này đang ngồi quay lưng về phía cửa, tầm mắt cũng chuyên tâm nhìn xuống cuốn menu trước măt, vốn dĩ không thèm để ý đến nhân vật được gọi là "anh Thành" đang khiến mấy người bạn của cô đang nhìn đến không buồn chớp mắt kia, chỉ có lỗ tai vô tình nghe lọt mấy chữ"Anh Thành mới đến ạ...". Ông chủ nhìn thấy người đàn ông đó, liền toát mồ hôi hột "Em...em mới nộp thuế...cách đây hai hôm"An Nhã thở dài, trong lòng thầm nhủ Thì ra là xã hội đen, ỷ thế đông ức hiếp người khác. Chẳng trách lúc anh ta bước vào đây, tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng như vậy."Đại ca hôm nay không đến đây thu thuế, đến uống cafe thôi, căng thẳng gì chứ?". Một giọng nói khác vang lên, chỉ cần nghe qua cũng biết đó là giọng của một tên đàn em của người được gọi là "anh Thành" kia."Vâng...vâng...uống cafe...mời anh Thành vào ngồi"Nửa phút sau, phía bên cạnh An Nhã truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe "Ngồi ở đây đi".Lần này, An Nhã kìm không được, liền vô thức quay sang nhìn mấy người vừa ngồi vào bàn cafe bên cạnh, ở giữa bốn năm người nhuộm tóc tai xanh đỏ, săm trổ đầy mình ... có một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi đen, quần tây đen, tóc cũng màu đen. Nếu không phải từ đầu đến chân anh ta toát ra một vẻ lạnh lùng riêng biệt của giới xã hội ngầm, chắc chắn không bao giờ cô tin, lưu manh lại có người đẹp trai đến trai cực phẩm!!!"Đại ca, anh uống gì?". Khi nghe một tên ngồi bên cạnh gọi anh ta là đại ca, An Nhã lại càng cảm thấy kinh ngạc. Khuôn mặt đó cùng lắm chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi là cùng, vậy mà cái tên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy già hơn kia lại gọi hắn là đại ta im lặng chăm chú nhìn cuốn Menu trên tay một lúc lâu, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt sáng ngời như sao, một lát sau mới chậm rãi trả lời "Cafe đen đi"Ông chủ nãy giờ đứng bên cạnh gật đầu lia lịa "Vâng...vâng, một cafe đen loại cao cấp"."Nhã, cái anh ngồi bên bàn kia đẹp trai thật đấy".Nghe bạn ngồi bên cạnh nói vậy, cô lập tức thu lại tầm mắt, tiếp tục cúi xuống nghiên cứu cuốn menu, hơi bối rối trả lời "Mình không thấy đẹp trai".Ở bàn bên kia, sau khi mấy tách cafe đặc biệt nhanh chóng được bê ra, mấy tên lưu manh dường như không quen với việc ngồi thưởng thức người đi đường qua ô cửa kính như những người lịch sự, cho nên đành kiếm chuyện cho bớt nhàm chán"Đại ca, gần đây hộp đêm New Way mới tuyển thêm được mấy em, trông cũng được lắm"Thành vẫn chăm chú xem gì đó trên điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững nói "Thì sao?""Hay là đêm nay ta đến đó đi" Mời các bạn đón đọc Bảy Năm Không Oán Không Hối của tác giả Phạm Kiều Trang.

7 năm không oán không hối